Hồn Của Biển

Đêm lạnh lẽo nằm nghe ngoài biển khóc
Phía khơi xa chẳng sóng ,ngỡ bạc đầu
Ta mơ màng sương mờ trong ảo mộng
Kiếm tìm đâu chẳng một cánh hải âu?
Bờ cát trắng phơi mình sao ẩm ướt
Tắm lòng trăng mây gió chẳng phủ che
Biển khóc òa thương mối tình say khướt
Dạt dào hương mặn đắng chát nổi trôi
Câu tạ từ hãy còn Tim bối rối
Hà cớ gì ta gắng phải quên đi?
Biển bình yên lòng ôm giông bão nổi
Chút yêu đương đau đớn mãi ,là gì?
Biển gợi nhớ chuyện tình xưa ngày cũ
Biệt ly rồi Tôn nữ đã đi mô?
Chân ta bước dặm trường như mỏi rũ
Đưa hồn vào một cõi ảo hư vô ./.

Nhật Nguyễn