QUẢNG BÌNH – TÌNH YÊU VÀ NỖI NHỚ

Ta lại về quê hương ta đất Quảng   
Ngắm con diều bay vút trời xanh
Ta lại về cánh đồng lúa mênh mông
Và con sông chảy dài như tấm lụa
Quê hương ta bao nhiêu ngày vất vả
Thuở ấy còn nghèo, còn khổ lắm ai ơi!
Tình yêu ta, với quê là bát ngát
Là tắm mát những buổi chiều ven sông
Là cánh đồng bao la, và rừng thẳm
Là ngọt ngào trong câu hát mẹ ru
Quê hương tôi là những buổi trưa hè
Theo chúng bạn bắt ve về nghịch dại
Vị của khế...chua chua mà vân thích
Ánh mắt người khúc khích gọi yêu thương
Quê hương tôi là bông lúa chín vàng
Hàng thông xanh mơ màng trong nắng sớm
Là vườn cây sai trĩu cành mơn mởn
Có dáng mẹ đang đứng trong con về.
Quê hương tôi còn nghèo lắm ai ơi!
Nơi đất cằn bao la và sỏi đá
Nơi con sông chảy dài ra biển rộng
Chuyến đò chiều biết mấy sầu thương
Và con người vẫn đứng kiên cường
Trút mồ hôi, nụ cười vẫn còn mãi
Đôi mắt hiền, tựa biển cả non sông
Lời quê mẹ tiếng tơ lòng ấm mãi
Quê hương ơi! Sao quá đỗi thân thương
Đượm lòng tôi bao vấn vương nỗi nhớ
Ánh trăng quê vẫn nồng nàn hơi thở
Khi xa rồi lòng nức nở nhớ quê.

Tác giả: Nguyễn Thúy
Tuổi:26
Nghề Nghiệp: Cty bất động sản tại Sài Gòn
Quê:Sơn Trach-Bố Trạch

Không có nhận xét nào: