Tức cảnh . Đá nhảy

Chiều cuối đông,dắt con dạo chơi
Trên biển quê hương “bởi”lâu ngày thấy nhớ
Biển với bờ chẳng nên chồng nên vợ,
Bởi cát chỉ lặng im nhưng sóng thật nhiều lời.
Đang thả hồn theo ký ức đầy vơi
Con bổng hỏi: Đá nhảy đây hở bố ?
Và chực lưởi, đời sao đến khổ,
Là đá rồi sao nhảy nửa mà chi,
Tôi nhẹ nhành dắt tay con đi,
Qua bên nớ con khắc hiểu vì sao đá nhảy
Đá gan gì dẫu mưa tuôn, nắng cháy

Cứ trơ trơ mặc con sóng vuốt ve,
Nếu đến đây lúc biển lặng trưa hè
Làm sao hiểu vì sao đá nhảy
Đang chậm rải Tôi quát con nào chạy,
Chạy thật nhanh nhảy lên phiến đá kia,
Sóng đánh ầm - Bố con ướt đầm đìa
Tôi lại quát nhảy đi kìa - sóng tới,
Và cứ thế chẳng cần chờ cần đợi
Sóng gầm gừ vổ mặt đá trơ trơ
Con bổng cười- thật khổ các nhà thơ
Mình đang nhảy mà ngờ cho đá nhảy
Theo tháng năm và dòng đời cứ chảy,
Đá là người,người là đá kiên trung
Bao đau thương lòng đá vẫn thủy chung,
Như lòng ta vẫn nhảy cùng Đá nhảy.

Không có nhận xét nào: