Về với Đồng Lộc

Đoàn chúng tôi, qua cầu Phủ Cu-Đơ
Đọi nước chè xanh vẫn chờ ngày ấy
Hà Tĩnh mình, hôm nay tươi vậy
Thành phố bừng lên che khuất bóng áo tơi

Đoàn đã đến đây rồi, mười Chị ơi!
Đồng Lộc ngã ba, một thời ác liệt
Quanh miệng hố bom, bùi ngùi thương tiếc

Chúng tôi vây tròn lặng lẽ đớn đau

Không khí trang nghiêm, kẻ trước người sau
Hướng dẫn viên  thành tâm làm lể
Sóng mũi tôi sao cay cay thế
Nghe trưởng đoàn giọng bể, ngẹn run

Từng nắm nhang cháy ruột, vội cùn
Lần lượt nghiêng mình trong giây lát
Đồi núi lên xanh, lòng chúng tôi tan nát
Khói bồng bềnh vương vấn mười bông hoa

Gương, lược, nón, kẹp đầy ắp phần quà
Các Chị đi đâu? Sao mà chẳng nhận
Hương Bồ Kết bay bên mình vương vấn
Quýt Sơn Bằng, sông Ngàn Phố chờ ai

Cúc ơi! Cúc ơi! Tiếng gào gọi hoài
Môn toán lớp năm, vở bài chưa đọc
Mọi người kiếm tìm, quản chi mệt nhọc
Cuốc xẻng vẹt mòn, gào khóc khản hơi

Đầm đìa không gian, đổ sụp đất trời
Các Chị nằm đây sáng ngời Đất nước
B52. Đi-ô-xin không thắng được
Người Mĩ hôm nay ân hối vô cùng

Phụ nữ Việt Nam bất khuất, anh hùng
Cả thế giới vô cùng ngưỡng mộ
Lớp trẻ cháu con, thầy cô dạy dộ
Nguyện hết mình xứng đáng với vong linh.

        Hồ Nôốc

   

Liên hệ với Admin

4 nhận xét:

https://www.lyhoa.vn/ nói...

Hay và cảm động lắm bác

Unknown nói...

hay quá,thật mộc mạc nhưng sâu sắc và cảm động.cảm ơn những dòng thơ!

Nặc danh nói...

BichLien Phan
Rất cảm động!

Unknown nói...

Bài này mới đích thực là thơ HN :Bốn lăm năm đã đi qua/ Đồng Lộc nơi ấy thiết tha nghĩa tình/Hôm nay điện sáng lung linh/Sáng soi muôn thuở dáng hình mười cô.