Mẹ ơi ! Con muốn bay xa !

H. Minh họa
25 tuổi rồi Mẹ nhỉ, bằng tuổi con, những đứa bạn đã lập ra đình, hoặc nữa cũng đã có "con đàn cháu đống"...cũng bằng tuổi con bây giờ, ngày xưa Mẹ cũng đã hình hài con...Thế mà con bây giờ, 25, vẫn long bong...Mẹ lo con ế, hiihi
Ế làm sao được hả Mẹ, con xinh xắn, dễ thương, học hành đàng hoàng, lại sống biết điều, rồi cũng sẽ tìm được ý chung nhân thực sự của mình, Me đừng lo nhé !
Mẹ lo, lo vì bao nhiêu người lướt qua đời con, vì điều này hay điều kia, con đều từ chối rồi ra đi, hay cũng chỉ ít, kịp để lại dư âm trong nhau rồi chia ra ở cuối con đường.
Mẹ biết tại sao không, vì bờ vai họ không đủ mạnh để con tựa vào, con to béo ục ịch thế này mà lị, họ không thể mở cửa được tâm hồn con, trong khi tâm hồn con là một mớ bòng bong, bạn bè con còn đùa "Tản Đà vắt qua hai thế kỉ, còn mày một linh hồn vắt qua nhiều thế kỉ"
Con cần một người hiểu và yêu con nhiều nhiều nhiều, vậy đó Mẹ, nhưng chưa có Mẹ ơi...
Vì con của Mẹ còn muốn bay cao hơn nữa. Mẹ đừng buồn nếu một ngày nào đó con, 26, 27, 28 hay thậm chí 30...mà con vẫn chai lì ra đấy...Mẹ đừng lo đừng lo, đơn giản vì ý chung nhân của con chưa đến mà thôi. Mẹ biết không, trên đời này tất cả đểu là duyên số, phải không Mẹ nhỉ, thế nên con chả bận tâm đến một điều gì cả. Con của Mẹ có một niềm đam mê, học càng nhiều càng tốt, thế nên, trong khi bạn bè con tay trong tay với tình nhân, con thì ôm trong tay một vài cuốn sách nào đó. Con muốn tích lũy đủ kiến thức, để rồi một ngày đẹp trời con gặp chồng con ở trong một hoàn cảnh tuyệt vời, rồi chúng con cưới nhau, và những năm tháng tuyệt vời, con của chúng con chào đời, khi đó con sẽ "vận nội công" những gì mà con học và biết để chỉ bày cho chúng, biết đâu được con của con và cháu của Mẹ sẽ là một nhân tài đất Việt, học Harvard hay Yale...hihi, Mẹ nhỉ !
Mẹ ơi, con muốn bay cao và cống hiến mình hơn nữa, nên nếu khoảng hơn 1 năm khi con kết thúc văn bằng 2, vào một ngày đẹp trời nào đó, con nói với Mẹ 'Mẹ ơi con đi Châu Phi nhé" thì Mẹ đừng ngạc nhiên, vì con yêu công việc tình nguyện viên của mình, con yêu lắm. Giờ đây, mỗi thứ 7 và chủ nhật, con đều đi làm tình nguyện viên, và con thích điều đó, con thấy đời mình ý nghĩa biết bao, tất cả là nhờ Mẹ đấy. Con đọc truyện cho trẻ Khiếm thị, con tập viết cho trẻ Khiếm thính, con làm diễn viên hài cho trẻ Chậm phát triễn....và chúng đều rất vui vì có con...con thấy đời mình gắn kết với điều đó...Con chưa muốn lấy chồng Mẹ ah, vì những đứa trẻ đó bây giờ cần con...
Mẹ ơi, Mẹ đừng buồn khi bạn bè con lần lượt lên xe bông, rồi cũng đến ngày con của Mẹ lên xe bông, rồi ngày đó sẽ không xa mà Mẹ. Nhưng bây giờ, con, muốn Mẹ đừng suy nghĩ nhiều nhé, đừng lo cho con nhiều nhé, một năm nữa, có thể con tạm xa Mẹ một thời gian. Con đến Châu Phi, hoặc một miền nào đó ở Châu Âu để lăn xả vào cuộc sống của những con người cần con. Con đi một ít thời gian thôi, rồi trở về với Mẹ, rồi lấy chồng...Mẹ nhé !
Mẹ ơi, đừng nghĩ nhiều, con của Mẹ, dù chưa đủ lớn, nhưng Mẹ biết con mà, con chưa muốn lấy chồng bây giờ, anh ấy đang đợi con ở một nơi nào đấy trên hành trình mà con đang đi, hành trình tìm kiếm những bông hoa may mắn nhất của cuộc đời. Mẹ đừng buồn nhiều khi 25 rồi mà con vẫn ứ thèm lên xe bông...
Mẹ đừng lo, nếu một ngày con gái Mẹ bay xa....... thì hãy mĩm cười vì đời có con thêm ý nghĩa.... Mẹ yêu!

Hạ Linh
Liên hệ với Admin

4 nhận xét:

Unknown nói...

Bài viết thật là hay như viết chính cho tôi vậy. Con gái tôi năm nay 27 rồi cũng đi khắp thế giới, cũng bằng này bằng nọ , Hôm nay cháu đang hội thảo Tại Malaysia ( thật ra đừng ai nói tui khoe con nhé bởi tui gặp 1 bài biết rất đúng tâm trạng của tui nên tui giải bày thôi) cháu mới 25 nhằm nhò gì mà lo. Nhiều lúc mẹ nó cũng lo lắng chuyện chồng con cho nó nhưng tôi thì kg ? bởi tôi vẫn nghĩ nếu lấy được người mình yêu thì lấy bằng không ở vậy nuôi con có sao đâu. Miễn là có ý chí, có nhân cách và làm chủ được cuộc sống của mình là ok rồi. Xã hội bây giờ khác xa hồi xưa không để suy nghĩ quẩn quanh trong 4 bức tường cũ kỹ ràng buộc mình. Cảm ơn cháu Hà Linh đã có 1 bài viết hay.

Unknown nói...

Đọc bài viết của chị em thấy sao giống tình cảnh của em thế! Em cũng 24 tuổi, hiện đi làm và học thêm vb2 ở Hà Nội. Em đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc với mối tình đầu đẹp nhưng có lẽ chúng em không thể đi đến 1 Happy Ending được vì có quá nhiều khoảng cách...Mẹ em thì muốn em về nhà đi làm và lấy chồng gần nhà Bây giờ e cũng thấy lo lắng và suy nghĩ nhiều nhưng em không mạnh mẽ được như chị. Chưa biết quyết định sao đây: Em vẫn muốn học và phấn đấu nhưng nếu đợi 2 năm nữa học xong về nhà chắc gì đã còn nhiều cơ hội cho mình như bây giờ? Còn nếu bỏ dở tất cả để về nhà thì em cũng không đành...

Unknown nói...

cô nói hay quá, cháu ước là mẹ cháu cũng có suy nghĩ như cô :D

Unknown nói...

Chắc cuộc sống của mình không phải là cuộc sống của bố mẹ, Thường thì bố mẹ cứ lấy cuộc sống của mình ( hoặc ít nhất là của mình nghĩ) để áp đặt cho con cái và cho rằng như thế là hay là tốt . Nhưng không phải thế . Có học có hành càng hiểu biết rộng thì càng hiểu thêm cuộc đời này thật phong phú và mênh mong lắm. Miễn là ta đủ điều kiện để trả hiếu cho cha mẹ. Còn ta phải có đường đi tốt cho chính mình. Mỗi người một hoàn cảnh không ai giống ai và sự học là trên hết, có thế mới hiểu sâu thế nào là cuộc sống và đời người. Hạnh phúc không phải là điểm đến ( happy ending) mà hạnh phúc là 1 chặng đường mà là chặng đường thì cần trang bị cho mình rất nhiều kiến thức và hành trang để go on the happy way to happy ending được. Một điều đơn giản là nếu có điều kiện hãy học còn nếu gặp người mình yêu thực sự thì cũng ok luôn. Nhưng gặp ny thực sự chưa thì cần thinking có nghĩa là luôn ủng hộ sự học của mình. Quá đơn giản để thanh thản có chi mô. Tui là 1 phụ huynh đó nhé yên tâm mà học đi.