Đối với mỗi người con đi xa nhà xa quê thì cảm xúc và kí ức của họ luôn hướng về một nơi thân thương được gọi là quê hương. Có lẽ mỗi người chúng ta ai cũng có quê hương của chính mình, quê hương là một nơi nào đó mà nơi đó có thể ta được sinh ra hay lớn lên, là nơi cho ta nhiều kỉ niệm, nơi mang đến cho ta cảm giác ấm áp và thân thuộc, tin tưởng đến nỗi cho dù cuộc sống có chông chênh hay mệt mỏi ta vẫn luôn mong được trở về nơi đó để ta có một điểm tựa cho chính bản thân mình.
Quê hương là nơi đưa chân những người con xa nhà lên thành thị để làm ăn để
học tập mà chẳng biết đến khi nào mới về cũng chẳng biết lên thành thị sẽ như
thế nào, là nơi mà mỗi người con, người xa quê đều nhớ đến và mong muốn tìm về.
Đôi lúc sống giữa cuộc sống đầy vất vả và tấp nập ta lại chợt nghĩ đến những sự
yên bình tại quê hương ấy cái sự đầm ấm và hạnh phúc khi mà cả làng cùng nhau
sum họp và vui vầy cho một học sinh nghe tin đậu đại học là niềm hãnh diện của
cả làng chứ không phải của riêng gia đình nào đó, là nơi có cây đa hàng nước,
nơi thôn quê dân dã nhưng lại mang đậm tình yêu thương vô bờ, là nơi mà đồng
tiền tuy khan hiếm nhưng tình cảm thì luôn chất chứa. Quê hương là những ngày
cuối năm ông bà cha mẹ đều mong ngóng con cháu chở về để gặp mặt để hội họp sau
những năm xa cách mà chẳng biết con cháu sống ra sao có khổ cực hay không. Là
nơi mà tất cả sự yêu thương đều được chia sẻ, tất cả lỗi lầm đều được tha thứ,
là nơi đưa tâm hồn ta về với sự bình yên, về với yêu thương.
Quê tôi chẳng giàu có
cũng chẳng nhộn nhịp tấp nập, quê tôi là một nơi bình dị, là vùng nông thôn
suốt những năm tháng đều phải chịu nắng mưa dãi dầu, cuộc sống tuy khó khăn
nhưng tất cả rất yên bình và nhẹ nhàng không có sự cãi vả hay tranh dành, đó là
nơi tôi được sinh ra và lớn lên là nơi in đậm kí ức tuổi thơ của tôi, in đậm
dấu ấn về ông bà, về những người thân yêu mà tôi luôn mong mỏi tìm về.
No comments:
Post a Comment