Mùa đông của tôi

Tôi gieo vần thơ đông đã quay về
Báo động tình sâu say mê nồng ấm
Anh đón em về để em làm cô Tấm
Cho gia đình anh bận rộn với con dâu

Khi có em, anh nào được đi đâu?
Đừng hờn ghen mà anh mất bè bạn

 Ta cho nhau, ít nhiều em chưa chán
Anh ra đường em cố bám sau lưng

Anh chiều em, như chiều một cục cưng
Em dặn ăn cơm, đừng nên thèm phở
Phở ngon thế kia, sao mà bỏ dở
Không ăn hoài chỉ thỉnh thoảng chút thôi

Ở xứ Hàn, anh nghe tiếng vợ tôi
Như sét ngang tai, rằng ai ? yên được
Cô Tấm xưa ăn diện hơn lúc trước
Làm hoa rừng mời ông bướm vào ra

Chắc có lẻ tình nhạt bởi cách xa
Kiếm đồng tiền nhưng lòng ta đau khổ
Anh mất vợ rồi, âu là do số
Xứ Hàn này càng lạnh giá cô đơn.

Các bạn ở quê đầy đủ, có ấm hơn
Liền vợ liền chồng, còn mong nhòm ngó
Đào vắng chủ, ai gieo trồng trước ngõ
Cơ hội vàng, sao nỡ bỏ không ăn.

Chuyện mất vợ chẳng phải mỗi mình anh
Xa vợ, xa quê hình như là thế
Các bạn ở nhà được hạnh phúc xiết kể
Dù đói nghèo đừng mất vợ như tôi

Đông xứ Hàn băng giá, quá đơn côi
Có trách ai đâu? Chỉ vì số phận
Chắc quê mình mùa đông này vương vấn
Cho người tình tận hưởng chút ngất ngây.


Hồ Nôốc 2 / 10 / 2011

Không có nhận xét nào: