Chuyện tình sau 20 năm (Chương I)

(Lưu ý bài viết có sữ dụng ngôn từ địa phương)
Phần I
20 năm trôi qua thời gian quá xa để xóa đi những cái cần xóa trong trí nhớ của một con người...nhưng lạ thay có những cái muốn xóa mà không xóa được và càng xóa nó càng làm cho nỗi nhớ càng hằn sâu vào trí óc.
Một chuyện tình buồn giữa một chàng trai phố thị đối với người con gái Lý Hòa mà tôi muốn kể hôm nay sự thật được mấy % tùy mọi người đắn giá.
>>>Chuyện tình sau 20năm (Chương II)
Năm 1985 có một đôi tình nhân đưa nhau về quê ra mắt bố mẹ bên nhà gái quê ở Lý Hòa. Từ thành phố Vinh đến Lý Hòa thì trời lúc ấy cũng chạng vạng tối. Vừa về đến nhà thì cô gái đau bụng nên nói với chàng trai:
- Eng vô dà nghỉ đi, em đi ngoài bại đạ
- Cho anh đi với.
Không được.
Sao lại không được, cho anh đi với mà.
- Tời ui, Em nói không được là không được, Bọ Mạ đập chết.
Chàng trai nghe nói đến Bọ Mạ đập chết thì sợ nên để cô gái đi.
Cô gái sau khi đi ngoài bại về nhưng bụng còn đau mà chàng trai cứ hỏi:
- Sau bại đẹp không em ?
- Đẹp.
- Đẹp như thế nào ?
- Thì... gió mát trăng thanh, toàn là người nhiều lắm.
Chàng trai chẳng nói gì thêm nhưng lại nghĩ : Quái lạ gió mát trăng thanh, nhiều người thì sao lại không cho mình đi nhỉ ?
Cô gái vẫn đau bụng nên tiếp tục đi ngoài bại lần nữa. Lần này thì chàng trai chẳng cần xin nữa mà tò mò đi theo sau cô gái để xem.... vừa ra đến bãi biển thì thấy lô nhô rất nhiều người kể cả lớn nhỏ, bất ngờ đằng sau lưng chàng trai có người hét lên:
- Va làng có người đi rìn
Chàng trai sợ chạy một mạch....và trong đêm gió lạnh đi nhờ được xe tải về quê Nam Định


Phần II
20 năm sau nhiều biến cố cuộc đời, cũng tại đêm đó mà cô gái bị gia đình cấm không cho theo học nữa mà ở nhà buôn bán phụ giúp gia đình mãi tận sau 5 năm cô ấy mới lấy chồng. Riêng chàng trai vẫn tiếp tục theo học và được nhận về công tác ở Hội nhà văn NT.
Năm 2015 có một đề tài nguyên cứu về đất và người Quảng Bình và chàng trai làm chủ nhiệm đề tài nên có dịp quay lại Quảng Bình, hôm về đất Lý Hòa thấy quê hương ở đây đổi mới đến choáng ngợp chàng trai lại nhớ đến mối tình năm xưa và cũng muốn đi tìm lại cô gái.
Khi vào đến một gia đình chàng trai hỏi cô bé con khoảng 15 tuổi :
- Ba Mẹ đi đâu rồi con?
- Bọ mạ đi ngoài bại ồi.
Chàng trai nhìn đồng hồ mới 9 giờ sáng nên nói:
- Mới 9 giờ sao đi ngoài bại cả 2 người ? Nhà xây lớn thế này mà không có nhà vệ sinh hay sao?
- Ơ cấy chú ni, nhà vệ sinh có chơ dăng không.
- Thế sao bố mẹ con còn đi ngoài bại làm gì ?
- Thì đi ngoài bại cho mát chơ dăng nựa
Chàng trai nhớ chuyện năm xưa nên cũng thẹn đỏ mặt chẳng hỏi thêm mà chào rồi đi ra nhưng chưa kịp ra cổng thì bất chợp gặp bố mẹ con bé chủ nhà về...và cũng không ngờ người con gái ấy chính người tình năm xưa....
Nỗi nhớ vị ngọt của mối tình đầu đời lại trỗi dậy... 2 người chỉ ú ớ gọi tên nhau, chàng trai chỉ nói được một câu:
- 9 giờ sáng mà đi ngoài bại ư?
Cô gái thẹn chín mặt nhớ chuyện năm xưa và cũng nói
- Dạ, đi ngoài bại cho mát đó eng.
Chàng trai trố mắt:
- Giữa thanh thiên bạch nhật này ư?
- Dạ.... mà....khác xưa nhiều rồi eng, bây giờ quê em đổi mới nhiều rồi.....
Cô gái thao thao bất tuyệt về những đổi mới quê hương Lý Hòa....và nhất là kè sông, kè biển bây giờ thoáng mát, người ta đi ngoài bại bây giờ là đi ngắm cảnh chứ không phải như xưa đâu eng.
Cô gái quay sang con gái bảo:
Hoa Biển, con đưa chú ra bại chơi . Quay sang chàng trai người tình năm xưa cô gái bảo:
- Eng cứ đi theo hắn chơi cho biết rồi chút nựa về uống rượu với dông em.
Chàng trai vừa đi khuất, cô gái dõi mắt nhìn theo, bất chợt dòng nước mắt lăn dài trên má....cay nồng, một chút hận, một chút nhớ, bâng khuâng.

Sau khi Duy ( tên của chàng trai) theo chân bé gái Hoa Biển ra ngắm cảnh biển Hoa Hồng ( tên của người con gái) quay vào nhà nói với chồng:
- Eng à, Duy là bạn học củ của em và cũng là mối tình đầu, đã hơn 20 năm mới gặp lại eng có trách gì em không ?
- Trách chi mà trách, 2 thứ tóc trên tốc rồi. Rứa miềng mời eng ta ở lại ăn cơm cùng gia đình luôn.
- Dạ, cảm ơn eng. Eng vô náng con mực chút nữa lai nhai còn em chạy ù ra chợ mua cái gì đó thêm cho bữa cơm tươm tất chút.
- Ừ lẹ lên, eng cũng sắp tới giờ đi câu mực ồi.
Duy theo chân bé gái ra biển đến kè biển con bé nói:
- Chú... à mà chú tên chi ?
- Chú là Duy cháu à
- Chú Duy, đây là bại đó, chú cứ thông thả chơi, nác đang ròng, cháu ra tắm cấy đạ, vừa nói xong thì con bé đã chạy ù ra biển để lại Duy một mình.


Phần III
Duy dõi mắt nhìn xung quanh bờ kè biển Lý Hòa nay đã khác xưa, đẹp... đẹp quá... Duy thốt ra thành lời. Rồi nhìn ra khơi xa đại dương mênh mông quá, cuộc đời khó mà ngờ được. Đầu óc của Duy cứ mụ đi khi nghĩ đến Hoa Hồng , kí ức 20 năm như cuốn phim quay chậm tái hiện về rỏ từng chi tiết.
Năm ấy cũng vào mùa hoa phượng nở Duy là chàng sinh viên năm thứ 3 của trường đại học sư phạm Vinh đang chuẩn bị cho công tác dọn dẹp phòng thi để đón các thí sinh ở các nơi về trường. Đang mãi mê công việc thì Nam bạn thân gọi giật giọng
Duy ! Nhìn kìa... có mấy con bò lạc, và giơ tay chỉ về đám nữ sinh đang đến trường xem số báo danh.
Duy bật cười thành tiếng rồi nói:
- Mày quá lắm, mấy em xinh rứa mà lại gọi con bò lạc
Nam cười hô hố rồi nói:
- Hay tao với mầy ra làm quen đi... hay là mày sợ hởi thằng công tử.
Bị Nam kích động, Duy tức tối nói:
- Đi thì đi chứ tao bảnh trai hơn mày mà ...hihi
Nam cùng Duy ra sân trường nơi các nữ sinh đang tụ họp :
- Chào mấy em, chắc mấy em mới đến dự thi, đây là Nam, còn anh là Duy, các anh học ở trường này đã 3 năm, rất hân hạnh được làm quen với mấy em.
Mấy em thí sinh mới lí nhí chào Nam và Duy, trong số nữ sinh đó Nam để ý đến một cô gái có dáng người cân đối, mặt trái xoan, da bán mật, cử chỉ rụt rè e thẹn, đôi mắt tinh anh lấp loáng như kim cương....
- Chú Duy.... chú....
Duy như chẳng nghe thấy gì nên con bé lấy làm lạ lấy tay đập vào người Duy
- Chú ....
- Hả...
- Về thôi chú, trời sắp túi ồi
Duy vội nhìn đồng hồ và nói:
- Ừ, về thôi kẻo ba mẹ cháu chờ.
Duy cùng bé Hoa Biển vừa về đến nhà thì cơm canh đã dọn sắn. Hoa Hồng nói:
- 2 chú cháu ra tắm rửa đi rồi còn vô ăn cơm, chớm... ngắm bại chi mô mà lâu rứa.
Duy chỉ biết cười từ mà trong lòng nghe xốn xang chi lạ. Sau khi tắm rữa xong ra ngồi vào mâm cơm nhưng không thấy Hoa Hồng đâu nên Duy cố ý ngóng chờ nhưng chông của Hoa Hồng nói:
- 2 eng tam miềng nhậu đi, mạ hắn đang còn mắc du con nhỏ, nó đang sốt nên quấy khóc.
Vừa ăn cơm 2 người vừa hỏi thăm tình hình công việc và gia đình của nhau thì từ phòng trong vọng ra tiếng ru con cỉa Hoa Hồng :
" À ơiI....Mê anh chẳng phải mê tiền
Thấy anh lịch sự có duyên dịu dàng
Thấy anh em những mơ màng
Tưởng rằng đâu đấy phượng hoàng kết đôi.
Thấy anh chưa kịp ngỏ lời
Ai ngờ anh đã vội rời gót loan.... à ời..."
Đang cầm chén rượu nuốt vội cái ực....rồi Duy há hóc miệng...như gà mắc xương. Vì phần bản năng của một người thầy giáo chuyên nguyên cứu về văn chương nên Duy biết Hoa Hồng đang chơi chữ mình nhưng không thể nào đối đáp lại được. Chồng Hòa Hồng thì vô tư cứ rót rượu ly này đến ly khác còn Duy thì cứ uống như người vô hồn.
Phòng trong lại vọng ra tiếng ru con:
" À ơi....Thiếp tôi mê mẫn canh tàn
Chiêm bao như thấy anh chàng ngồi bên
Tỉnh ra lẳng lặng yên nhiên
Tương tư bệnh nó phát liên miên cả ngày
Nghĩ rằng duyên nợ từ đây
Xin chàng hãy lại chơi đây chút nào.
Gần chùa chả được ăn xôi
Gần nàng chả được sánh duyên cùng nàng....à ời "
Hai hàng nước mắt của Duy tự nhiên tuôn rơi xuống miệng vị chát mặn làm Duy giật mình vội quay đi lấy áo lau vội, con bé Hoa Biển ngồi kế bên nó vội nói :
- Sao chú Duy mắt đỏ rứa.
Duy vội thanh minh
- Tại ớt bay vào mắt chú mà.
Trong phòng Hoa Hồng lại hát tiếp:
" À ơi....Ai về đằng ấy hôm mai
Gửi răm cái nhớ , gửi vài cái thương
Gửi cho đến chiếu đến giường
Gửi cho đến tận quê hương chàng nằm
Vắng chàng em vẫn hỏi thăm
Nơi ăn đã vậy, nơi nằm là sao?
Đã liều muối mặn dưa xanh
Gói cơm nằm đất theo anh bận này....à ời"
Düÿ không thể nào chịu được nữa vội đứng dậy ra vòi nước rửa cái mặt nhằm để che giấu tâm tạng nhớ nhung một thời đang xâm chiếm lòng chàng.
Duy đang ra rửa mặt để che đập chút cảm xúc nhất thời đang trào dâng trong lòng.quay vào Duy nói lớn cố tình cho Hoa Hồng nghe:
- Công nhận ớt Quảng Bình cay thiệt.
Chồng Hoa Hồng cười khanh khách rồi nói:
- Bữa trước có việc ra Hà Nội thăm người đau vợ chồng tui vô ăn quán kêu món ớt nhiều quá bị bà chủ quán nói lẫy, Con nít Quảng Bình mới đẻ ra cho ăn hồ trộn ớt, nếu không trộn ớt nó không chịu ăn.
Cả 2 người cười thích thú. rồi tiếp tục tiếp tục cuộc nhậu, Nhìn lên đồng hồ đã hớn 4 giờ chiều, chồng Hoa Hồng đứng dậy nói:
- Eng cứ tiếp tục ăn cơm cho no nghe, đã đến giờ tui đi biển rồi, nếu không chê thì mời eng ở lại nhà, sáng mai tui về có cá mực tươi mình tiếp tục lại nhậu.
Duy cũng đứng dậy bắt tay lóng ngóng, miệng nói đích quảng do uống quá nhiều rượu
- Dạ thôi ạ, phiền ....anh chị cũng nhiều ...rồi, tối nay em vào Đồng Hới nghỉ cùng đoàn, có cơ hội em sẽ gặp.... lại... ....


Phần IV
Nói chưa dứt câu thì Duy ngã khuỵu luôn xuống bàn, mê man miệng còn nhếch mép nỡ một nụ cười vừa oán thán vừa mãn nguyện.
Chồng Hoa Hồng gọi lớn:
- Mẹ Bẹp nậy ơi... ra đưa eng Duy vô nhà nghỉ kẻo eng say ồi... chớm, đã yếu lại còn dám đọ sức với dân biển nựa, còn Hoa Biển...đứng dậy chuẩn bị ra bại đẩy bơ cùng bọ hi.
Sau khi đưa Duy vào phòng nghỉ, chồng Hoa Hồng còn dặn vợ:
- Mạ hắn đi qua bên mụ Nậy xin méng vôi về quẹc nơi bàn chân cho eng ấy mau tỉnh, nhớ chuẩn bị một ca nước chanh thiệt to để sặn đó khi mô engDuy dậy uống kẻo say rượu khát nác lắm đó.
Hoa Hồng nói:
Dạ, eng cứ đi biển đi kẻo túi ồi, việc đó em lo được.
Sau khi chồng đi biển Hoa Hồng làm những gì mà chồng dặn, rồi thẩn thờ ngồi ngắm Duy. 20 năm xa nhau chỉ vì một chuyện hủ tục lạc hậu của làng quê không có nhà vệ sinh...giờ Duy nằm đó, tuy có già hơn đôi chút, tóc đã điểm bạc.... bất chợt Hoa Hồng thở dài thườn thượt.... cuộc sống nữ sinh 20 năm trước đã chôn vùi từ khi lấy chồng giờ lại xuất hiện như vừa mới xảy ra......


Phần V
Hoa Hồng còn nhớ hồi ấy lúc cô cùng những người bạn ra Vinh thi ĐH, đang lóng ngóng coi số báo danh thì có hai anh chàng lại chào hỏi. Mấy cô thí sinh lí nhí chào lại. Ngay lúc đó Nam tiến lại gần Hoa Hồng và mỉm cười chào cô: 
- Chào em, anh là Nam, em tên gì?
- Dạ, chào eng, em tên là HH
- Em ở đâu? Nam hỏi lại:
Hoa Hồng e thẹn nhìn anh chàng rồi trả lời
- Dạ, em người Quảng Bình eng nợ
Nam “à” lên 1 tiếng rồi hỏi lại:
- Vậy à, em ở vùng nào của QB thế?
- Dạ, Lý Hoà eng nợ, HH trả lời.
Lúc này Duy tiến lại gần 2 người:
- Chào em, anh là Duy
- Dạ, em là Hoa Hồng
Nam tiếp lời: em ấy người Quảng Bình đó, rồi quay sang hỏi mấy cô gái đi cùng
- Thế các em có chổ ở chưa? Nếu chưa bọn anh dẫn đi xem phòng nhé?”
Nói rồi cả Nam và Duy dẫn mấy cô nàng đến một dãy trọ gần đó và căn dặn các cô nếu cần gì thì cứ sang gọi vì hai người trọ cũng khá gần đó.
Mấy cô nàng cảm ơn trước khi dọn dẹp phòng trọ
Trong suốt quá trình Hoa Hồng và mấy người bạn thi ĐH, hai người con trai đó đã giúp đỡ rất nhiều. Sau khi có kết quả ĐH hai chàng trai ấy cũng ra tận bến xe đón khi Hoa Hồng nhập học. hai người tìm phòng trọ rồi giúp cô dọn dẹp lại mọi thứ, lúc Hoa Hồng nhớ nhà hai người cũng ở bên an ủi, tình bạn của họ sẽ như thế trôi qua, cô ngày càng thân thiết với hai người bạn này hơn. Cứ như vậy cho đến một ngày:
Chả là, sau một thời gian quen biết nhau, ngày hôm đó:
- “Chào em” vừa đi chợ về cô thấy Nam đứng trước phòng trọ của mình và cười
- “Dạ, chào eng, eng vô dà chơi”, vừa mở cửa Hoa Hồng vừa mời Nam. Cô cũng hỏi dồn :” eng đi mô mà sớm dứa?”
Nam trả lời: “Thật ra anh có chuyện muốn nói”
- “Mời eng uống nác, eng cứ nói đi”. Hoa Hồng nói
Nam ầm ừ: “Hoa Hồng này, em làm người yêu anh nha”
Hai người nói chuyện một hồi, cô nói với Nam: “eng Nam cho em suy nghĩ đạ, có chi em nói với eng sau, được không?”
Cũng trong ngày đó, khi vừa ăn cơm túi xong thì Duy đến.
- “Chào cô gái” Duy lên tiếng
- “Dạ, chào eng, eng đi mô giờ này? “Hoa Hồng đáp lại
- Đi dạo với anh một lúc nha, anh có chuyện này muốn nói với em” Duy hẹn cô
- Eng chờ eng một lát, em thay quần áo.
Hai người tản bộ ra công viên gần trường. thì bất ngờ Duy cầm tay HH và nói:
“ anh xin lỗi nhưng anh yêu em, Hoa Hồng à? Hãy đồng ý làm người yêu anh nha”
 
Đến lúc này Hoa Hồng thật sự bất ngờ, cô liền nói với anh: “eng Nam cũng mới tỏ tình với em sáng nay” – “Em đồng ý không?” Duy sốt ruột hỏi
- “em chưa trả lời, có điều hôm ni em bất ngờ quá, cho em thời gian suy nghĩ lại rồi em sẽ trả lời cho hai người” cô nói xong rồi bỏ chạy về phòng trọ.
Vì chạy quá nhanh và bất ngờ sang đường nên cô bị xe máy do nhóm thanh niên lạng lách va phải, một tiếng hét thất thanh vang lên, Duy giật mình chạy lại. Trước mắt Duy là cảnh tượng Hoa Hồng nằm bất động trên đường bên cạnh là hai thanh niên đã va phải cô, không kịp suy nghĩ Duy nhanh chóng bế cô gái chạy ngay ra tạm xá gần đó, rồi sau đó chuyển lên tuyến trên do cô gái bị thương nặng…
Chuyện tình yêu vì thế mà cũng tạm hoãn lại.
May mắn chỉ bị gãy chân phải bó bột nên Hoa Hồng chỉ nằm viện 1 tuần sau đó bác sỹ cho cô xuất viện. Từ lúc Hoa Hồng nằm viện Duy đã tận tình chăm sóc cho cô rất chu đáo. Ngày ba mạ Hoa Hồng đón cô về quê tịnh dưỡng họ cũng không quên cầm tay Duy nói lời cảm ơn và mời anh ghé Quảng Bình một chuyến vừa để thăm vùng quê vừa để gia định cô có dịp trả ơn cho anh vì anh đã chăm sóc cho cô..
Nhớ đến đây bất chợt nghe tiếng khóc của đứa con từ phòng bên kéo Hoa Hồng về với thực tại, cô đứng lên và gạt đi nước mắt mà cô đã khóc từ bao giờ, kéo vội lại cái màn cho Duy cô lặng lẽ trở vào ru con nhỏ.


Phần VI
Hoa Hồng lòng nặng trĩu trở vào phòng ru con trong lời ru mang mác buồn:
" À...ơi....Đêm năm canh mẹ nằm không ngủ
Lắng tai nghe hơi thở của con
Lòng dạ không yên sợ con mình giật thột
Tay xoa, tay quạt, miệng hát à ơi…
Những đêm đông canh trường giá lạnh
Mẹ ôm con canh cánh vào lòng
Con đái ướt lưng, mẹ nghiêng mình đổi chổ
Chổ ướt mẹ nằm, chổ ráo phần con
Con biếng ăn, mẹ dỗ dành ngon ngọt
Sợ con đau, cha vội thuốc thang
Lòng mẹ ngổn ngang khi con mình đau ốm
Vất vả thiếu thốn, giật gấu đè vai
Con còn thơ, mẹ lo ăn, lo mặc
Con lớn lên rồi, mẹ lo học lo hành
Sự nghiệp công danh, dành cho con tất cả
Khó khăn nghiệt ngã, cũng chẳng quản vì con... à ời,,,"
....Đứa con đã chìm vào giấc nhưng Hoa Hồng vẫn không tài nào ngủ được, trong sâu thẳm lòng mình cô vẫn trách Duy và trách bọ mạ đã cấm đoán duyên tình giữa cô và Duy vì một chuyện hiểu lầm đáng tiếc. Cô nhớ lại như in trong thời gian trước lúc lâm chung cha cô có vẫy tay cô đến kế bên người rồi chỉ cái va ly nho nhỏ bảo cô mở ra... bàn tay Hoa Hồng run rẩy mắt cô nhòa đi vì trước mặt cô là cả một chồng thư xếp đầy ngay ngắn là nét chữ của Duy, cô run run bóc ra 1 cái thư, phong bì vẫn nguyên vẹn, tuy giấy mực có vàng phai theo thời gian:
Tp Vinh ngày 15 tháng 6 năm 1998
Hoa Hồng thân yêu !
Anh không biết bức thư này có đến được tay em hay không? đã 2 năm rồi tuần nào anh cũng viết thư thăm em nhưng đều không nhận được hồi âm. Anh rất nhớ em......
Hoa Hồng nước mắt đầm đìa nghẹn ngào trong tiếng nấc... cô muốn hét lên, muốn xé toang cả không gian, nhưng nhìn mặt cha già heo hóp cũng đầm đìa nước mắt.... ông cố gắng nắm lấy bàn tay Hoa Hồng và nói như thì thầm:
- Con gái của Bọ.... hãy tha thứ cho Bọ lần sau ....cuối....
Nói đến đó thì người cha kính yêu của cô cũng tút hơi thở sau cùng.... cô chỉ biết hét lên ôm lấy vai ông vừa khóc vừa lay ông:
- Không.... Bọ ơi.... tời ơi sao lại thế


Phần VII
Tiếng gà gáy sang canh, tiếng cười nói râm ran của mấy người đi tập thể dục sớm làm cho nàng tỉnh giấc mộng,
 
Ngoài kia
 Duy đã tỉnh rượu từ lâu nhưng vì tế nhị nên chàng vẫn nằm yên không dám cựa mình..
Hoa Hng  sau một đêm căng thẳng mất ngủ người phờ bạc hẳn đi, sau khi lén con     nhỏ Hng       gọi  Hoa Bin :
- Dậy, dậy thôi con, ra bại coi Bọ đã đi biển vô chưa.
Hoa
 Bin đang ngái ngủ, dậy dụi mắt hỏi:
- Sáng ồi mạ, để con đi.
Ngang sang phòng ngoài nơi
 Duy đang nằm, thấy Duy cựa mình, HoaBin gọi : 
- Chú
 Duy ... Dậy đi ra biển với cháu, ngoài bại chừ mát lắm.
Sau khi 2 chú cháu dậy rữa mặt vệ sinh cá nhân xong
 Duy chuẩn bị đi ra biển cùng con bé thì gặp Hoa Hng đi ra, Hoa Hng nói:
- Chớm... eng uống chi mà uống nhiều rứa, còn đau tốc không ?
 
Duy
 cười rồi nói:
- Rượu
 Qung Bình ngon thiệt, say lúc mô nỏ biết, mới lần đầu gặp chồng em mà anh đã thua rồi. Thôi Anh đi ra biển chút cho đỡ mệt đây.
2 chú cháu
 Duy dắt tay nhau đi ra biển, không hiểu sao con bé giờ lại cảm thấy quí mến một người xa lạ vừa mới quen. Khi đến biển thấy từng đoàn thuyền và bơ nan đang vào bờ, người đi tập thể dục, người mua bán cá mực nhộn nhịp... Duy hít mạnh một hơi không khí biển căng đầy lòng ngực và thở ra khoang khoái như chưa từng được thở. Con bé Hoa Biển chỉ tay về một cái thuyền nan đang tiến vào bờ và nói:
- Chú
 Duy bơ của Bọ cháu đó
Rồi nó chẳng đợi
 Duy trả lời nó kéo Duy chạy xuống sát mép nước dơ tay vẫy vẫy.
Thuyền cập bờ, nhiều người nhanh tay cùng phụ giúp Bọ Hoa Biển đưa thuyền lên bờ, không khí bình yên của biển bị xé toang bởi tiếng cười của Hoa Biển, nó tiến sát lại gần
 Düÿ 2 tay cầm 2 con mực lớn dài có cả thước và nói:
- Bọ nói cầm 2 con mực về trước để Mạ loọc rồi Bọ cùng chú uống rượu.
Duy
 cười xoa đầu con bé và nói:
- Thế chú uống say nữa thì sao? Hoa Biển có nuôi chú không ?
Hoa Biển cười khanh khách và nói:
- Ồi dào... cháu nghe nói người thành phố ăn ít lắm, mà quê cháu cá mực ngày mô nỏ có, chỉ sợ chú chế Bọ Mạ cháu nghèo thôi.
Duy
 lặng im mắt hướng về khơi xa.... nghèo thôi... tiếng vọng từ trong tim, cũng vì nghèo lạc hậu mà chú với mẹ cháu lạc nhau 20 năm đó Hoa Biển. ... 
Nhìn
 Duy trầm tư... Hoa Biển nắm lấy tay Duy rồi nói:
- Về thôi chú mặt trời lên cao rồi, cháu còn đến lớp trực trường.
- Ừ ... về thôi.
2 Chú cháu về đến nhà thì đồ ăn sáng đã dọn sẵn
Hoa
 Hng nói: 
-
 Nhà Quê em chỉ có rứa thôi, đây là món mì tôm mực chớp, kia là món mực cơm để nhâm nhi vài chén rượu
Chồng Hoa Hồng nhìn
 Duy cười nói:
- Eng ăn đi cho nóng, Hoa Biển rót rượu cho Bọ với chú uống nào.
Sau khi ăn sáng xong, dù mồi mực còn nhiều nhưng
 Duy vẫn từ chối không uống thêm rượu nữa:
- Cảm ơn vợ chồng 2 bạn, đây có lẽ là một bữa sáng ngon nhất trong đờiDuy.
 Đến Gi Duy phải vào Tp Đồng Hới để làm nốt công việc còn dang dở, có dịp mình sẽ ghé lâu hơn. 
Xoa đầu Hoa Biển
 Duy nói:
- Cháu gắng học cho tốt nghe, rồi chú sẽ có thưởng cho cháu
Hoa Biển ngâm ngấm nước mắt nó chỉ cúi mặt xuống nói:
- Dạ, cháu sẽ cố.
Chồng Hoa Hồng nói:
- Thôi eng
 Duy có việc thì cứ đi, khi mô rẻng cứ ghé tui uống rượu. Mạ hắn vô dà lấy mấy con mực khô gói lại làm quà cho chú rồi tiễn chú ra xe.
Hoa Hồng dạ rồi làm những gì chồng chỉ bảo.
Hai mẹ con tiễn chân
 Duy ra xe , mỗi người mang nặng một tâm tạng. Hoa Hồng chợt nói: 
- Khi mô eng ra
 Vinh cho em gửi lời thăm gia đình, Eng có còn vô Lý Hòa nữa không?
- Cảm ơn em, Anh sẽ vào, nhất đi anh sẽ vào.
Xe lăn bánh, Hoa Hồng quay mặt đi nơi khác ngầm giấu những giọt nước mắt chực rơi xuống trên mi, chỉ có Duy và Hoa Biển giơ tay vẫy chào nhau, Hoa Biển nói rỏ to... Chú Duy ơi, Mạ cháu đang khóc tè ...

Phần IIX
Duy ngoáy đầu nhìn dáng 2 mẹ con Hoa Hồng cho đến khi bóng 2 mẹ con khuất dần. Xe vào đến Tp Đồng Hới đến khách sạn nơi đoàn công tác thuê trong thời gian đoàn công tác thì mấy chàng thanh niên ừa ra vây quanh:
- Sao thủ trưởng đi qua đêm lại tắt máy làm bọn em lo muốn chết
Một anh chàng lém lĩnh nói:
- Hay là thủ tưởng gặp được nàng nào rồi ?
Duy
 cười tươi :
- Đâu có... xin lỗi các cậu vì quên nên không báo cho các cậu biết, à mà có quà cho các cậu đây.
Nói xong
 Duy lấy cặp mở ra trong đó có 2 gói, quà, chàng suy nghỉ, sao lại có 2 gói nhỉ, Duy nhớ là chỉ nghe vợ chồng Hoa Hồng tặng mực khô thôi mà. Quá tò mò nên Duy mở luôn cả 2 gói quà ra thì đúng có 1 gói mực khôDuy liền đưa cho các cậu thanh niên:
- Đây quà người quen của tớ biếu đây, các cậu cứ vui vẻ nhé.
Duy cầm gói quà còn lại trong tay đi về phòng nghỉ mở ra:
 
- Ồ ...Duy
 thốt lên 
Thì ra là 2 cuốn sổ đã bạc màu sờn cả gáy,
 Duy vội mở cuốn đầu tiên có nhan đề viết tay rất nắn nót tự đề NHỮNG LỜI RU CỦA MẸ... là nét chữHoa Hồng....Ánh mắt Düÿ mừng khó tả vì đây là những cái mà Duy cần thu thập cho chuyến công tác này... Những lời ru chẳng khác gì là một kho tàng để Duy khám phá cuộc sống của những người con vùng biển Quảng Bình. 
Duy
 lật bìa trang cuốn sổ thứ 2, có một đôi chim bồ câu vẻ cách điệu rất đẹp, hồi hộp tim đập thìn thịch Duy lật trang kế tiếp:
Lý Hòa ngày 3 tháng 7 năm 1999
Anh thương nhớ..................
Mắt
 Duy nhòa đi, chàng vội gấp sổ lại, chân tay run lẫy bẩy... Duy thốt lên :
- Là nhật kí của nàng....
Duy
 ngồi phịch xuống ghế trong đầu suy nghỉ mông lung, tại sao ? tại sao nhật kí của nàng mà nàng lại gửi cho anh ?
Duy mạnh dạn lật từng trang.... từng trang....là nỗi nhớ niềm thương pha lẫn oán hận Duy của một xuân nữ mới đang yêu và được yêu, những trang sau cuối toàn thấm đẫm nước mắt khi biết chàng có gửi thư cho nàng nhưng bị bố mẹ cất giữ không đến được tay nàng.
Duy
 thở dài ...rất dài... nước mắt rơi lã chả trên từng trang nhật kí của HoaHồng.
Sau khí định thần lại duy bấm số máy gọi cho
 Hoa Hồng đầu dây bên kia nghe giọng thân quen
- A ...lô... ai đó....
..........................
A lô....
Duy ngập ngừng rồi cũng cất được tiếng nói:
- Anh đây,
 Duy đây.
- Eng vô đến nơi rồi à.
- Ừ.... sao erm lại gửi nhật kí cho anh.
- Em đã cất lâu rồi,,,nó thuộc về eng nên em nghĩ trao lại cho eng để em không còn vướng bận gì.
Duy
 lặng chết cả người...
- Anh xin lỗi em, ngàn lẫn xin lỗi em.
Đầu dây bên kia
 Hoa Hồng nói như mếu:
- Eng không có lỗi...gì cả.... tại duyên... số mà thôi.
 
.- .......................................................
- Em cúp máy đây, chúc eng sức khỏe nghe.
- Ừ em cũng vậy nhé
- Eng cúp máy trước đi
- Không em cúp máy trước
Nàng cười giòn tan
- Nào cả 2 cùng cúp nhé
Đầu dây bên kia đã cúp máy còn
 Duy cứ đứng cầm máy như trời trồng.
Những ngày sau
 Duy miệt mài lo công việc với những gì Hoa Hồng giúp đỡ đoàn công tác của Duy hoàn thành công việc hơn dự kiến. Hoa Biển thi đậu vào trường TH số 1 với điểm rất cao.
Hôm ra về
 Duy có điện báo cho Hoa Hồng và gửi lời chào đến gia đình. Đang nghe máy thì Hoa Biển nghịch ngợm ghé miệng vô máy nói :
- Chú
 Duy ơi cháu thi đậu cấp 3 ồi.
- Chúc mừng cháu, chú sẽ tặng quà cho cháu
....................................


Phần IX
Bẵng đi một tháng sau đề tài của Duy được Bộ chấp nhận và tặng thưởng cho tập thể và cá nhân
 Duy số tiền rất khá, điều đầu tiên Duy nghỉ đến là mua quà gửi tặng ân nhân của mình.
..... Bơ mụ
 Hồng mô ồi,,,, ra kí giấy mà nhận quà nì, tiếng của người bưu điện đưa thư vang lên ngoài cổng.
Hoa Biển chạy ra:
- Quà chi chú, ai gửi rứa, Mạ ơi... ra nhận nì.
Hoa Hồng đi ra kí giấy biên nhận lòng nàng nao nao khi thấy tên người gửi là
 
Duy.

Hoa Biển nhìn mẹ nó cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhưng vì bản tính tò mò của tuổi mới lớn nên nó đưa gói quà Duy gửi vào nhà mắt nó mở to miệng lắp bắp gọi :
- Mạ ơi... coi nì..cấy máy láp tốp nì, mới choeng luôn...và...
- Để nguyên đó.. Hoa Hồng giọng nghiêm trang làm con bé Hoa Biển giật mình nhìn mẹ ngơ ngác.
Hoa Hồng đến nơi gói quà trước mắt nàng là một phong thư, một máy laptop, một máy điện thoại và một xếp vãi may quần áo dài. Hoa Hồng gọi chồng:
- Bọ bẹp ơi ra đây coi nì.
Chồng Hoa Hồng ra và cầm lấy phong thư rồi đọc.
Tp Vinh ngày...tháng...năm 2015.
2 bạn thân mến.
Đây là món quà nhỏ từ phần thưởng mà tôi có được nhân chuyến đi công tác tại Quảng Bình. Mong 2 bạn nhận cho, cái máy tính tôi tặng cháu Hoa biển giúp cháu học tập tốt hơn, cái máy điện thoại xin tặng anh giúp anh liên lạc khi đi biển còn tấm vải xin tặng Hoa Hồng may áo quần dài. Chẳng là bao nhiêu đâu so bì được tình cảm của anh chị và cháu đã dành cho tôi. Hè tới tôi sẽ đưa cả nhà vào đất Quảng Bình để ghé chơi nhà anh chị và các cháu. .....
Chồng Hoa Hồng ngưng lời và nói :
Chú Duy gởi lời thăm tất cả.
Hoa Hồng phân vân nói :
- Chừ dăng đây Bọ bẹp
Chồng Hoa Hồng tầm tư rồi nói:
- Khó đây... thôi đằng nào đã vậy rồi thì cứ nhận miềng tìm cách trả ơn sau chứ mần chi được chừ.
Hoa Biển chỉ chờ có vậy nhưng sợ bị mắng nên lấy tay bịt miệng lại chạy vào phòng nhảy cà tưng vui sưóng.
Phòng ngoài Bọ Hoa Biển điện thoại cho Duy
- Alo, chú Duy à, chú khỏe không? Nhà vừa nhận quà chú gửi, sao chú mua nhiều thứ đắt tiền rứa, lần sau đừng rứa nghe.
- Không có gì đâu anh, đó là một phần trong số tiền thưởng của đề tài thôi, mong anh chị nhận cho tôi vui.
- Thôi được rồi, cảm ơn chú, nhưng chỉ lần ni thôi đó, hè tới chú đưa cả nhà vô đây chơi. Quay sang Hoa Hồng chồng nói
- Mạ mi có nói chi với Duy không nè?
Hoa Hồng lắc đầu, Hoa Biển nhào tới cầm máy.
- Alo, cháu đây, cháu cảm ơn chú nhiều hẹ.
- Ừ, cháu gắng học giỏi chăm ngoan nghe.
- Dạ,... cháu cấp máy đây, cháu chào chú.

" Còn nữa"




Những bình luận hàng đầu trên Cộng đồng Lý Hòa Facebook


Không có nhận xét nào: