ANH CHỒNG LÀ NGƯỜI SAI HAY CHỊ VỢ SAI

Tâm sự nỗi khổ của đàn ông. Sau 6 năm chung sống, trải qua chuyện này, tôi mới hiểu, vợ tôi hẹp hòi và ích kỷ đến mức nào. Bây giờ, tôi chỉ muốn ly hôn.

Tôi và vợ quen nhau 2 tháng thì cưới. Lúc cưới, ai cũng bảo, hai đứa quyết định nhanh quá, sợ chưa hiểu nhiều về nhau. Khi về sẽ khó sống. Tuy nhiên tôi đã 35 tuổi, cô ấy cũng 32 nên ai cũng sốt ruột lập gia đình.
Kết hôn xong, cô ấy nhanh chóng mang thai còn tôi ra sức làm lụng để lo cho vợ con. Sau 5 năm, vợ chồng tôi đã có 2 con (một cháu 4 tuổi, một cháu hơn 1 tuổi) và mua được một căn chung cư trả góp.

Ngày chuyển về nhà mới cũng là ngày tôi nhận được công trình ở xa Hà Nội. Vì vậy, tôi bàn với vợ đón mẹ ở quê lên sống cùng, nhờ bà chăm sóc cho các cháu.

Vợ tôi đồng ý ngay. Cô ấy sốt sắng chuẩn bị phòng ốc, mua quần áo, đồ dùng cho mẹ và khéo léo khi về quê đón mẹ.

Sau khi đến nhà tôi, thấy nhà cửa chúng tôi rộng rãi trong khi chị gái tôi có 2 con (một cháu 9 tuổi, một cháu hơn 1 tuổi) nhưng chỉ ở phòng trọ chưa đến 20m2, bà động lòng thương.

Bà bảo chúng tôi mời vợ chồng chị gái đến ở cùng. Thế nhưng chị tôi từ chối và chỉ gửi con gái hơn 1 tuổi cho mẹ chăm sóc hộ. Cuối tuần, vợ chồng chị mới đến chơi, ăn uống ngủ nghỉ 2 ngày rồi về.

Gần đây, cháu trai 9 tuổi của chị được nghỉ hè. Anh chị gửi cháu đến nhà tôi. Thằng bé ở chưa được 1 tháng mà vợ tôi đã làm một chuyện khiến tôi không thể chấp nhận được.

Hôm đó, mẹ điện cho tôi về, nói có chuyện gấp. Tôi hốt hoảng gọi cho vợ nhưng vợ tôi không biết bà có chuyện gì?

Về nhà, mẹ đưa cho tôi 2 triệu đồng, bảo tôi đưa cho vợ và nói rằng, chị Thủy (chị gái tôi –nv) đóng tiền ăn cho thằng Hoạt (cháu trai của tôi-nv). Tôi giật mình, không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi gặng hỏi thì bà nói, tối hôm trước, vợ tôi bảo bà nhắc chị Thủy đóng tiền ăn cho thằng bé. Vợ bảo, đợt này tôi bị chậm lương, cô ấy cũng bị giảm 1 nửa lương nên không thể xoay sở cho cả nhà.

Mẹ tôi càng nghĩ càng tức nên đã lấy tiền tiết kiệm ra đưa cho tôi, bảo tôi đưa cho vợ. Mẹ nói, mẹ không muốn chị Thủy biết vì chị ấy khó khăn, sợ chị nghĩ ngợi…

Tôi hiểu ra câu chuyện, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi định đợi đến tối, vợ đi làm về rồi nói chuyện nhưng cơn giận bốc lên ngùn ngụt, tôi đến thẳng công ty, gọi vợ ra quán café.

Tôi hỏi vợ, “Một thằng bé 9 tuổi, ăn uống đáng bao nhiêu mà đến chơi 1 tháng hè, cô đã cư xử như vậy?”.

Vợ nhìn tôi trừng trừng. Cô ấy bảo, chính vì suy nghĩ đơn giản của tôi nên 1 năm qua cô ấy phải vất vả, chịu đựng vì gia đình tôi.

Tôi hỏi, cô đã phải chịu đựng những gì thì cô ấy nói, hai vợ chồng vừa mua nhà, nợ nần đầm đìa. Năm vừa qua, tôi lại liên tục bị chậm lương. Tưởng đón mẹ lên, nhờ mẹ chăm cháu để đỡ được tiền gửi trẻ thì mẹ lại đón thêm con của chị về. Cô ấy từ 2 đứa con, giờ thành nuôi 3 đứa trẻ. Chưa kể, anh chị đến lại phải cơm nước phục vụ, vừa tốn tiền vừa tốn công mà chị thì quá vô tâm, vô tính. Đến nhà chơi, chị cũng không bao giờ mua sắm, lại không chịu giúp em dâu dọn dẹp nhà cửa …

Nghe đến đây, tôi thực sự nổi điên. Vợ tôi đi làm từ sáng đến tối, việc chăm sóc con của chị là công của mẹ chứ cô ấy đâu phải làm gì. Hơn nữa, chị gái tôi cũng thường xuyên mua sữa mang đến cho con. Một đứa trẻ chưa đến 2 tuổi thì ngoài sữa ra, nó ăn uống tốn kém gì mà cô ấy nói như vậy.

Anh chị tôi đến chơi 2 ngày cuối tuần, nếu có ăn uống linh đình thì cũng là do cô ấy tự mua sắm, chứ nào có ai đòi hỏi gì đâu?

Bây giờ, đứa cháu 9 tuổi mới đến chơi, cùng lắm cháu cũng chỉ ở 1 tháng rồi về đi học, vợ tôi lại đòi tiền ăn, có phải là rất quá đáng không?

Tôi thật sự rất thất vọng. Theo mọi người, tôi có nên ly hôn, giải quyết dứt điểm 1 lần hay cho cô ấy cơ hội sửa sai....

St

Không có nhận xét nào: